Chọn một góc quán, sao cho tầm nhìn đến nồi bún đảm bảo cho tôi thấy từng hành động của bà chủ. Cho bún vào tô, bà bắt đầu cho thịt bò tươi vào và nhúng nhẹ, hương vị thoang thoảng của bún bò Huế bắt đầu khiến tôi nuốt nước miếng ừng ực. Rồi miếng chả cua đỏ đỏ vàng vàng, miếng khoanh giò heo mọng nước, một ít váng nước màu, một nhúm hành lá thái nhỏ, ít tiêu, thêm nửa thìa nước mắm ớt… Và thế là tôi cảm thấy như hồi sinh sau một đêm mệt mỏi khi gắp một đũa lớn bún – thịt – rau vào miệng, mọi giác quan đều được đánh thức. Bưng tô bún nóng hổi, húp một ngụm nước dùng rồi gắp thêm lát ớt tươi, mọi thứ gần như hoàn hảo.
Sẽ là hoàn hảo nếu như cô gái ngồi đối diện, cách tôi hai bàn đừng lấy thìa và sử dụng nó. Gắp một ít bún, thêm miếng thịt bò vào thìa, nhúng xuống để lấy thêm ít nước dùng, cô ấy bắt đầu thưởng thức tô bún một cách thong thả và chậm rãi. Cô ấy rất đẹp. Phải! Từ gương mặt, làn da, vóc dáng cho đến bộ quần áo hợp thời. Mọi thứ gần như hoàn hảo…
Sẽ là hoàn hảo nếu cô ấy đừng dùng thìa khi ăn bún bò Huế…
Tôi thường mơ về những ngày xưa cũ, để lại được thưởng thức tô bún gánh, ngồi bán ngay vỉa hè gần nơi tôi sống. Khác với tôi hiện tại, tôi thời bấy giờ sẽ không dậy sớm để chạy ngay đến quán bún ngon với cái dạ dày trống rỗng, khi ấy tôi chậm rãi, quan sát và chờ đến khi nồi bún bầu bầu ấy vơi đi hơn một nửa – đó là lúc nước dùng ngon ngọt và đậm đà nhất. Ngồi xổm ngay trước gánh bún, tôi bắt đầu thưởng thức tô bún bò chỉ với đôi đũa và… cái miệng của
mình. Cứ gắp rồi húp, gắp và húp, gắp – húp. Không bàn ghế, không đĩa rau, không lọ tương ớt, không bát mắm ớt, không giấy lau… không gì cả. Tất cả bún – rau – thịt được cho vào tô bún nóng hổi chỉ một lần bởi bàn tay khéo léo của bà bún gánh. Vậy thì khi ấy, cái thìa đang ở đâu? Làm sao để ăn bún với thìa và đũa khi bạn chỉ có hai tay, và một tay khi ấy đang bưng tô bún?
Có một người con gái, lắng nghe câu chuyện về cái thìa khi ăn bún bò Huế của tôi một cách chăm chú, rồi cô bỏ cái thìa sang một bên, bưng tô bún lên húp từng ngụm nhỏ, thong thả gắp từng đũa cho đến hết. Cô gái ấy giờ là vợ tôi. Và mọi thứ đã trở nên hoàn hảo.
Tên tác giả: Nguyễn Hoàng Linh